Thứ Ba, 15 tháng 8, 2017

Gia Sư Bách Khoa Bình Dương phân tích đoạn Trao Duyên



Gia Sư Ở Bình Dương thấy rằng, tình duyên là cái việc con người ta không ai có thể áp đặt. Cho nên, dù là chị em, Kiều vẫn luôn tôn trọng, hiểu cho sự thiệt thòi, đặt em trong mối quan hệ bình đẳng, ngang hàng, em có chịu thì chị mới thưa. Song, kiều đang ở trong tình trạng bất lực nên chỉ có Thúy Vân mới có khả năng gửi gắm, chỉ có một thời điểm để gửi gắm, gửi gắm cái tài sản duy nhất, cái hi vọng cuối cùng của một con người sắp đi xa. Do đó, bốn câu thơ đã nói hết tình trông cậy, ủy thác và nài ép, không cho em chối từ. Nhờ cậy xong, kiều mới nói lí do. Kiều đã kể lại những kier niệm hẹn ước Kim Trọng.
http://giasubinhduong.edu.vn/tac-gia-tac-pham/gia-su-bach-khoa-binh-duong-noi-ve-nguoi-lai-do-song-da-cua-nguyen-tuan.html
 
Đồng thời, sự trùng điệp lặp lại ba lần từ khi, khi gặp khi ngày khi đêm đã nói lên sự thề ước một lần sâu nặng, không thể nuốt lời, bội tình duyên thắm thiết mà mông. Thúy vân tiếp nối thay cho kiều trả nghĩa Kim Trọng. Ngoài ra, kiều nhắc lại nguyên nhân của tình yêu kiều bị tan vỡ. Từ đây, kiều viên dẫn vào tuổi trẻ của vân và tình máu mủ của hai chị em, viện dẫn vào cái chết để bộc lộ thái độ biết ơn sự hi sinh của em. Điều đặc biệt trong bốn câu thoư từ giờ trở đi kiều coi như mình đã chết, như người chết. Câu ngày xuân em hãy còn dài có nghĩa là ngày xuân của chị đã hết rồi, chị chỉ còn thịt nát xương mòn và ngậm cười chín suối, nơi cõi chết, chín suối là nơi đất rát sâu, chỗ người ta mai táng người chết. Lời tâm sự tha thiết, cũng là lời nhờ cậy của thúy kiều, kết hợp cả lí lẽ và tình cảm, hành động và lời nói giàu sức thuyết phục, khiến Thúy Vân không thể chối từ.
Qua đó, cho thấy thúy kiều là người con gái thông minh và thể hiện được tài năng lựa chọn ngôn ngữ tinh tế, chính xác của nguyễn du.
Gia Sư Dĩ An Bình Dương thấy rằng chiếc vành là tặng vật đầu tiên Kim Trọng tặng cho kiều khi nàng nhận lời. Tờ mây là tờ hoa tiên có vè vân mây, trên đó kiều đã ghi lời thề, lời hẹn ước. Nhưng lạ nhất là câu tiếp theo duyên này thì giữ vật này là của chung. Hoài thanh đã bình câu này rất hay của chung là của ai bao nhiêu đau đớn trong hai tiếng đơn sơ. 


Duyên ở đây là nhân duyên, duyên phận, cơ duyên, tức là sự run rủi của số phận cho hai người trai gái lấy nhau. Nhưng kỉ vật là của chung. Chữ giữ có vẻ như là kiều còn muốn giữ cho mình, không muốn trao cả cho em. Biết phân biệt thế nào đây không dễ rạch ròi. Chiếc vành, tờ mây là những vật hữu hình nhưng lại là tiếng nói bền bỉ, lặng thầm của cái khái niệm vô hình, kiều trao kỉ vật, nhưng cái hồn kỉ vật tức mối tình trao gửi, nơi đôi mày, cái mắt, cái ngất ngây, cái nồng nàn, lời thề dưới ánh trăng thì trao làm sao được. Nó thuộc về quá khứ, chôn sâu trong trái tim kiều, cho nên chỉ có thể là của chung. Vật làm tin là cái hữu hình, trao em nhưng thực chất lại là của chung.

Sự phân hợp chồng chéo, đan gài vào nhau tạo nên tâm trạng mâu thuẫn, nhức nhối, riêng với cái chung, giữa mất với còn, giũa hạnh phúc với bất hạnh, giữa tương lai với hiện tại.
xem thêm: gia sư tại bình dương

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.